03/01/2022
CHA
Lê Hoàng – K1 ĐH Ngữ Văn
Sinh tôi ra chưa một lần hôn má
Tiếng yêu thương, cha nén tặng đáy lòng
Cha tôi nghèo không có cả nụ hôn
Đời thơ bé nhìn cha tôi khó hiểu…
Đông rớt lạnh, hè buông nắng lửa
Mồ hôi mặn luống cày xóm bạc
Anh áo mỏng cha đầu không nón
Gieo mầm vàng chở tuổi thơ con.
Tôi vẫn thèm nụ hôn nồng ấm
Cha cười hiền ánh mắt lo toan
Đời sương gió làn da sạm nắng
Nếp nhọc nhằn in dấu thời gian
Tôi lớn khôn trong bóng cả cha già
Mảnh đất cằn bàn tay cha vun xới
Chắt chiu màu chưa đủ chúng con
Dù không nói nhưng lòng con thấu hiểu
Cuộc đời cha cho mảnh đất đơm mùa!
Thời gian ơi chở ta về thơ ấu
Không kịp chờ làm môi cha ấm
Ta sẽ hôn không bao giờ thỏa
Hôn thật nhiều cho sạch vết da nhăn…
XA CÁCH
Nguyễn Văn Phượng – K1 Ngữ Văn
Anh biết biến những phù sa làm đất ngọt
Những con kênh thành biển thành sông
Sao không biến nổi lòng em thêm rộng
Hòa với lòng anh chảy mãi một dòng.
Anh sẽ mang về muối mặn biển đông
Trộn trong em long sông thành biển lớn
Biển thì gầm gào mà sông chỉ gợn
Phải chăng anh tự hóa kiếp dã tràng…
KỶ NIỆM
Lê Khiêm – K1 Ngữ Văn
Thoáng chút buồn rơi theo gió heo may
Cơn mưa mùa thu vô tình nên vương nợ
Vệt nắng lang thang đi về lần nữa
Tìm lại mình đếm hàng cây
Đi suốt một trời tôi tìm lại nơi đây
Hàng ghế đá, con đường quen, người xa lạ
Chút bâng khuân ẩn mình trong kẽ lá
Con đường quen không đợi gió theo mùa
Lặng lẽ trường xưa, lắng cả tiếng nô đùa
Thuở xa xôi, cái thời vương mực tím…
Giờ đây mãi chỉ là hoài niệm
Trường cũ còn đây, hẹn cũ đâu còn?
Hư ảo xa xăm của car một đời
Tôi gởi lại làm hành trang kỷ niệm
Xin viết tiếp vần thơ không dấu diếm
Cái thuở dại khờ - thương nhớ, nhớ thương…
(Tạp chí Bút xanh số 5, 11/2006)